Chuyện xảy ra tại gia đình ông Cổn:

Ông Cổn:
(Đi từ trong cánh gà ra quanh 1vòng quanh sân khấu đọng tác mới ngủ dậy mồm lẩm bẩm).
Quái lạ…sao hôm nay mới có 10h mà trời đã sáng thế nhỉ…? (Chân vấp faỉ ghế).
Chủ ma túy:
(Từ ngoài sân khấu bước vào dáng oai vệ, hách dịch): Thế nào ông Cồn, số nợ 80 triệu của tôi ông định tính thế nào?
Ông Cồn:
(Vẻ sợ sệt gãi đầu gãi tai.)
Mong a thư thư cho ít bữa nữa, em sẽ thu xếp.
Chủ ma túy:
(Dậm chân dọa).
Hừ… ít bữa nữa là bao nhiêu, hay để tôi cho mấy thằng đàn em nó cho bố con ông ra đứng đường.
Ông Cổn:
Anh thương em với, nhà em cũng còn có cái gì đáng giá đâu (Vẻ cầu khẩn).
Chủ ma túy:
Tôi thương ông thì ai thương tôi?
Ông Cổn:
Em cũng biết thế nhưng k làm thế nào được.
Chủ ma túy:
Thôi thế nài ông Cổn nhá! Tôi có việc muốn nhờ ông đây.
Ông Cổn:
Việc gì ạ?
Chủ ma túy:
(Ghé sát tai nói thầm.)
Xong vụ này số tiền ông nợ tôi coi như ok.
Ông Cổn:
(Dãy nảy)
Anh tha cho em, thân em gà mái nuôi con…à nhầm
(Gà trống nuôi con), k có e con e nó nhờ cậy vào đâu.
Chủ ma túy:
Tôi đã thương ông mà ông k biết điều thì ông đừng tránh thằng này cạn tầu dáo máng.
Ông Cổn:
Thôi anh để cho em tính…
Chủ ma túy:
(Đưa cho ông Cổn 1 gói, cộng với 1 xếp tiền)
Đây tôi ứng trước cho ông ít tiền tiêu vặt (Và rút trong túi ngực ra 1 tép hêrôin vứt xuống trước mặt ông Cổn rồi vỗ vai ông) Có thế chứ (Rồi bước ra khỏi sân khấu)
Ông Cổn:
(vồ lấy téo heerroin & gói giấy+tiền rồi chạy vào trong).
Lan:
(Gọi vọng từ ngoài cánh gà):
Ba…Ba ơi…(Không thấy ai trả lời).
(Đi vào trong sân khấu nhìn xung quanh vẫn k thấy ai, chợt phát hiện thấy có mùi lạ, tay phảy mũi nhìn hết chỗ nọ chỗ kia)
Quái lạ…sao hôm nay trong nhà mình có cái mùi gì lạ thế nhỉ? (Quay ra tiếp tục gọi Ba): Ba ơi… Ba ơi… (Đi đâu ý nhỉ?-nói 1 mình)…..
Ông Cổn:
Từ góc sân khấu chạy ra.
Lan:
Con chào Ba… con mới đi học về (Trạng thái vui vẻ)
Hôm nay cô giáo trả bài kiểm tra con được điểm 10 môn Toán này, điểm 10 môn Lý nữa….
Ông Cồn:
… À… ờ… thế à (Vẻ thờ ơ k quan tâm lẩm bẩm):
10 chứ đến 11 thì có đào ra ăn được đâu…
Lan:
Sao nhà mình hôm nay có mùi gì lạ thế à Ba?
Ông Cổn:
À… Ba đốt hương muỗi ấy mà, sao nhà mình dạo này lắm muỗi thế k biết?
Lan:
(Vẻ nghi2, tự nói 1 mình):
… Không phải mùi hương muỗi (Rồi tìm xung quanh đến góc nhà nhìn thấy tờ giấy bạc dưới đất đưa lên mũi ngửi rồi quay lại):… Ba… Ba lại hít ma túy phải k?
Ông Cồn:
(Hoảng hốt chạy lại bịt miệng con)
Mày nói nhỏ nhỏ cái mồm thôi, mày mà nói thế mày giết Ba mày à?
Lan:
(Thút thít khóc)
… Hu hu… hu… Ba hứa bao nhiêu lần là Ba sẽ k dùng ma túy nữa thế mà ba có bỏ được đâu, từ khi Ba hút Ma Túy, của cải trong nhà k còn thứ gì, trống tuềnh trống toàng, nhà chỉ có 2Ba con, mẹ con thì cũng bỏ đi vì k thể nào chịu được vì Ba k chịu đi cai nghiện.
Ông Cổn:
…Ừ cai thì caiba cũng biết thế, nhưng phải từ từ để Ba có thời gian đã chứ… (Rồi tỏ vẻ quan tân con) Thế từ sáng tới h con đã ăn gì chưa? Ba cho con 2nghìn ăn quà này (Sờ hết túi nọ đến túi kia…) Ô nó đâu rồi ý nhỉ? à đây rồi 2nghìn rách.
Lan:
(Nói trách mếu máo) Đã từ lâu lăm rồi Ba có cho con cái gì đâu, tiền đóng học phí cả lớp đã đóng hết rồi chỉ còn có mỗi mình con là chưa đóng, Ba chỉ hứa cho qua chuyện mà thôi.
Ông Cổn:
Thôi được rồi, sáng mai Ba sẽ cho con tiền đóng học phí nhưng con phải giúp Ba 1 việc (Việc j hả Ba?) Chả là thế này bác Ngô hàng xóm bên kia đường có nhờ Ba mua hộ ít thuốc Nam, Ba định mang sang cho Bác ấy nhưng thấy mệt quá, con đưa sang hộ bác ấy cho Ba nhé…? (Chạy vào trong nhà lấy ra).
Lan:
(Nhìn gói giấy nghi ngờ)
Cả tuần nay Ba ở nhà có đi đâu mà có thuốc Nam với chả thuốc Bắc. Lần trước con mang sang cứ thấy bác ấy nhìn con dò xét cứ như tội phạm con sợ lắm. ba nói thật đi, đây là cái gì thì con mới mang!
Ông Cổn:
(Nói nhỏ)
Trẻ con thì biết cái quái gì về ma túy, cú nói cho nó biết cũng chẳng sao…? (Và ghé tai con nói nhỏ) Đây là Ma Túy, con cứ mang sang cho bác ấy. Ba con mình sẽ có tiền tiêu cả tháng, ngày mai Ba sẽ cho con đóng tiền học phí.
Lan:
(Giật mình hốt hoảng)
Ma túy ư? … Không!… con k mang đâu mang ma túy là vi phạm pháp luật cô giáo và nhà trường biết được sẽ đuổi học con & con sẽ bị đi tù đấy, Ba có biết k?…
Ông Cổn:
(Phẩy tay)
Có gì mà phải sợ năm nay tính cả tuổi mụ mày mới có 11 tuổi sợ gì đi tù chứ. Thôi! Con mang hộ Ba nốt lần này nữ thôi từ sau Ba sẽ k nhờ con nữa.
Lan:
Con k đi! cô giáo con bảo là pháp luật sẽ nghiêm khắc xử phạt những người buôn bán, vẩn chuyển, tàng chữ trái phép chất Ma Túy. Nên con k thể giúp Ba được.
Ông Cồn:
(Cáu quát nạt)
A cái con danh này… mày… mày giám cãi cả tao nữa cơ à, mày định dạy khôn tao à, Tao nói cho mày biết nhá: tao-là Bố mày chứ k phải là con mày. Nếu mày k đi thi ngày mai tao cấm maỳ k được đi học nữa, ra quán bà Phương béo ở đầu ngõ mà rửa bát thuê, k ai nuôi báo cô mày mãi được.
Lan:
(Mếu máo)
Không, con muốn đi học, ba đừng bắt con phải bỏ học… ở trường con còn có bạn, có thầy cô giáo nữa, Ba ơi!…
Ông Cổn:
(Giọng dỗ dành)
Thế thì nghe lời Ba, mang cho Ba chỉ 1 lần này nữa thôi, ngày mai Ba lại cho con đi học. (Dúi gói thuốc vào tay cô con gái).
Lan:
(Cầm gói thuốc khóc tức tưởi).
Ông Cổn:
Thôi! Mang ngay đi con nhé…? (Đi vào trong).
Lan:
(Vừa cầm gói giấy định đi ra thì có tiếng các bạn gọi).
Lan ơi?…Cậu có nhà k?… (3TNTN bước vào).
TNTN1:
A cậu đây rồi, chiều nay nhóm chúng mình được cô giáo CN thông báo là đi tập tiểu phẩm để tham gia hộ thi: “Đội tuyên truyền TN phòng , chống Ma Túy các tỉnh miền núi phía Bắc” đấy. Đã đến h rồi sao cậu chưa đi? Mà…còn cầm cái gì đi đâu thế?
TNTN2:
Mà sao mắt cậu lại đỏ hoe thế kia?…
Lan:
(Vẻ sợ sệt, giấu cái gói ra đằng sau)
……………tó………tớ………..
TNTN3:
Cậu giấu cái gì đằng sau mà cứ hốt hoảng thế….?
Lan:
Không! không….. không có cái gì cả! (Sợ sệt).
TNTN1:
Cậu đưa chúng tớ xem nào?
Lan:
Không…. không được…. (2 người giằng co… Cái gói rơi ra sân khấu).
TNTN2:
Nhặt cái gói lên, cái gì mà như bột mì thế này…? (Tất cả xúm lại xem).
Thôi chết rồi! Hình như hôm nọ xem trên truyền hình Hòa Bình các chú công an bắt được cái này hình như là…..(Cả 3 TNTN đồng thanh nói) Ma Túy!
(Cả 3 quay lại hỏi Lan) Cậu nói đi, cái này là cái gì? Có phải là Ma Túy k, Mà cậu lấy ở đâu ra thế?
Lan:
(Òa khóc)
Mình xin các cậu, các cậu đừng mách cô giáo nhe, tớ sợ bị đuổi học lắm, đây là Ba tớ bắt tớ mang đi đấy…hu …hu…
Ông Cổn:
(Trong nhà đi ra):
Có việc gì mà ầm ĩ lên thế…!…
Cả 3TNTN:
Chúng cháu chào bác ạ!
Ông Cổn:
Không giám, chào các anh, các chị…ơ… Lan! Chưa mang đi cho Ba à?…(Chợt nhìn thấy cái gói để trên bàn…(Hốt hoảng… )
Sao lại thế này, sao lại tung tóe hết ra thế này… Trời đất!
(Vò đầu ngồi xuống ghế-nói bé). Thôi chết tôi rồi!… 1 đứa nó biết thì còn giấu được, chứ bây h nhiều đứa biết thế này thì làm sao mà giấu nổi?…
Lan:
(Chạy gần đến Ba)
Ba… Ba có làm sao k?
Ông Cổn:
(Tức giận)
Sao với răng cái gì?… Tại sao tao bảo mày mang đi ngay sao k đi lại còn giở cho chúng nó xem thế kia, mày giết tao rồi…. Con ơi là con…!
TNTN1:
(Chạy lại gần Lan)
Bác ơi k phải lỗi của Lan đâu, chỉ tình cờ chúng cháu mới biết thôi bác ạ.
TNTN2:
Bác ơi? Đây là thứ Ma Túy rất độc hại mà cả XH đang lên án, tại sao bác lại để cho Lan mang đi là rất nguy hiểm…!
Ông Cổn:
Chúng mày trẻ con thì biết cái gì mà nói.
TNTN3:
Bác ơi, chúng cháu được các thầy cô giáo ở trường cho biết ai tàng chữ, vận chuyển trái phép cái này là bị đi tù đấy bác a.!
TNTN1:
Bác ơi? ở trường học các cô giáo còn dạy chúng cháu là những ai phát hiện ra những hành vi mua bán vận chuyển các chất Ma Túy trái phép mà k tố giác với cơ quan chức năng là cũng bị pháp luật nghiêm trị đấy ạ…
Ông Cổn:
(Xua tay tỏ vẻ ngạc nhiên):
Thôi… thôi… các cháu k phải nói nữa, bác cũng biết điều đó, nhưng hoàn cảnh bác bay giờ khó khăn lắm./.. bác gái thì cũng bỏ 2 Ba con bác mà đi, nếu bác k làm như vậy thì lấy gì để sống, lấy gì để cho Lan ăn học….
TNTN2:
Nhưng cứ làm vậy thì nguy hiểm lắm bác ạ! Cháu thấy mẹ cháu đi làm thợ xây, bố cháu chạy xe ôm có buôn bán Ma Túy đâu nhuwng vẫn có tiền cho anh en cháu ăn học!…
Ông Cổn:
Ngày xưa bác cũng đi làm ở cơ quan nhà nước bị bạn bè rủ rê lúc đầu cũng chỉ thư xem nó ntn, sau đó nghiện lúc nào cũng k biết nữa, cơ quan phát hiện đuổi việc cho nên mới thân tàn ma dại ntn đây.
TNTN3:
Hoàn cảnh gđ bạn Lan ở lớp ai cũng biết, lúc nào bạn ấy cũng buồn bã xấu hổ, Mặc cảm với bạn bè.
Ông Cổn:
Đã nhiều lần bác cũng định xin vào trung tâm cai nghiện để đoạn tuyệt với Ma Túy, nhưng… khi bác đi rồi thì Lan nó sẽ ở đâu, ai cho ăn cho học, bác sợ nó sẽ bơ vơ k nơi nương tựa.
TNTN1:
Bác ơi? bác gái vẫn nói với chúng cháu rằng: Chỉ cần Bác cai nghiện được ma túy thì bác gái sẽ chở về, Bác yên tân Lan sẽ có chúng cháu, có các thầy, các cô, có cả phố cả phường giúp đỡ, chắc chăn Lan sẽ vượt qua.
Ông Cồn:
Cảm ơn các cháu, các cháu là những đứa con ngoan, Lan… Lại đay với Ba con, (Ôm chầm lấy con),
Ôi! Con gái của tôi (Tự trách mình).
Đầu óc tôi ngu muội vậy, chỉ vì tôi mà 1 tí nữa thì làm hại cả đời con gái tôi. Trẻ con bây h chúng nó thông minh thật…
TNTN2:
Ngày mai 26/6 là ngày quốc tế phòn, chống ma túy. Bác hãy lấy ngày này làm mốc bác hãy viết đơn tình nguyện đi cai nghiện đi…phải quyết tâm bác ạ…! Còn gói hàng này đội tuyên truyền TN chúng cháu sẽ mang nộp lại cho các chú công an phường & báo cáo lại sự việc.
Ông Cổn:
Bác xin cám ơn các cháu, nhưng k cần đâu vì bác k muốn các cháu nhìn thấy cái này thên 1 lần nào nữa (Giơ cái gói lên), bây h con và các bạn đi tập tiểu phẩm đi kẻo cô giáo & các bạn lại mong. Không cần phải đợi đến ngày mai, ngay bây h bác sẽ trực tiếp lên công an phường giao nộp & Viết đơn xin vào TT cai nghiện.
Bác xin cảm ơn các cháu, các cháu đã làm cho bác tỉnh ngộ ra.
Thôi trước khi đi bác & các cháu cùng ra chào khán giả!…

 

 

NÓI KHÔNG VỚI MA TÚY!

Nhân vật:

  1. Già làng + Người dẫn Chương tŕnh.
  2. Con buôn ma túy
  3. Con nghiện
  4. Thần chết
  5. TTV Nam
  6. TT Nữ
  7. Cảnh sát

Trang phục:

  1. Già làng + Người dẫn Chương tŕnh. :Trang phục Raglai
  2. Con buôn ma túy :quần Jean, áo Pull, kiếng đen, mũ rộng vành
  3. Con nghiện: áo quần xốc xếch
  4. Thần chết: áo quần đen, khóac choàng đen
  5. TTVNam: trang phục thanh niên tình nguyện hoặc sơ mi quần sẫm
  6. TTV Nữ: trang phục Raglai
  7. Cảnh sát: cảnh phục.

Đạo cụ:
Súng gỗ cho cảnh sát, 5 bảng tên ghi Luật, Nghị quyết, Quyết định, lưỡi hái thần chết. Bộ đồ đen và áo choàng đen có dán chữ trắng theo nội dung kịch bản cho Thần chết. Tập tranh ảnh tài liệu HIV/AIDS, Ma túy.
Băng rôn có dòng chữ: “MA TÚY! ĐỪNG THỬ DÙ CHỈ MỘT LẦN”
Trang trí sân khấu:
Sân khấu ở giữa để panô sắt xoay 4 mặt ghi:
Bảng 1: Đội TTVN Khánh Sơn –
KHÁNH SƠN- NÓI KHÔNG VỚI MA TÚY!
Bảng 2: ĐỪNG THỬ! DÙ CHỈ MỘT LẦN
Bảng 3: Số liệu người nghiện Ma túy toàn quốc và của tỉnh Khánh Hòa tính đến thời điểm biểu diễn.
Bảng 4: Một số điều phạt trích từ Luật Phòng Chống Ma túy.

MỞ MÀN

(Người dẫn chương trình ra giữa sân khấu cúi chào)
NDCT: Đội tuyên truyền văn nghệ quần chúng huyện Khánh Sơn kính chào các đồng chí trong Ban tổ chức, Ban Giám khảo và các đội bạn!
Kính chúc qúy vị và các bạn dồi dào sức khỏe, chúc hội thi của chúng ta thành công tốt đẹp!
Với Thông điệp: “KHÁNH SƠN- NÓI KHÔNG VỚI MA TÚY!” , chương trình của chúng tôi xin phép được bắt đầu!
(Cúi chào vào- Nhạc thể hiện tiếng gió gào rú, tiếng hú man rợ báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy đến. Một người trong vai con nghiện, áo quần xốc xếch mắt lấm la lấm lét ra giữa sân khấu ngồi thụp xuống rút bơm kim tiêm trong túi ra vén tay áo tự chích cho mình. Am nhạc gào rú lớn, trong lúc con nghiện say thuốc lắc lư, lim dim mắt th́ thần chết trong trang phục cḥang đen được cách điệu với bộ xương người tay cầm lưỡi hái ra múa quanh sân khấu một ṿng, đến bên con nghiện đưa lưỡi hái trên đầu một vòng rồi phủ áo chòang đen lên con nghiện. một người trong vai bán ma túy mắt kiếng đen, túi xách, mũ sụp mắt khệnh khạng đi một vòng sân khấu, nhìn vào con nghiện, hất mũ lên cười man rợ… Tiếng nhạc chuyển sang tiết tấu nhạc múa dân tộc.
Tiếng hét: Bắt chúng lại! 3 người choàng tỉnh chạy nháo nhác trên sân khấu như t́m đường trốn thóat. Từ hai bên cánh gà 2 người cầm bảng ghi “LUẬT PHÒNG, CHỐNG MA TÚY” và bảng “QUYẾT ĐỊNH 614/QĐ-UB” chặn lại không cho trốn. Tên buôn ma túy ḅ chui ra gặp người thứ 3 trong trang phục cảnh sát tay cầm bảng ghi “NGHỊ QUYẾT 09/CP” , Tay kia cầm súng ngắn xỉa vào. 3 tên bị 3 người sau gom lại giữa sân khấu. Người dẫn Chương tŕnh lúc này trong vai già làng đi ra. Vừa đi vừa vỗ tay khen )
Già làng: (Vỗ tay)
Hay lắm! Hay lắm! Các cháu tập vậy là tốt rồi. Nhưng ta đố các cháu ở Khánh Sơn mình hiện nay đă có t́nh trạng nghiện ngập Matúy chưa?
Cảnh sát:
Chưa, chưa có đâu ama. (quay sang khán giả)
Thưa bà con!
Khánh Sơn là một trong hai huyện Miền núi của tỉnh Khánh Ḥa cách Thành phố biển Nha Trang gần 100 km về phía Tây Nam. Theo điều tra của cơ quan chuyên môn đến nay huyện Khánh Sơn chúng tôi vẫn chưa có trường hợp nào mắc nghiện matúy hoặc các tội phạm khác liên quan đến ma túy.
TTV Nam :
Đây Ama xem nè (đến panô ghi số liệu các trường hợp nghiện ma túy toàn quốc và Khánh Hòa đọc rồi quay sang già làng) đó ama thấy chưa?
Già làng:
Ừ , thấy rồi nhưng không có th́ sao tự nhiên mấy cháu tập cái này làm ǵ?
TTV Nữ:
chưa có th́ mình mới tuyên truyền cho bà con mình hiểu mà phòng chứ Ama. Đây nè Ama coi (đưa bảng Quyết định số 614/QĐ-UB ra trước) Quyết định số 614 ban hành ngày 01/3/2005 của UBND tỉnh Khánh Ḥa đă ban hành Kế hoạch phòng, chống Matúy năm 2005 đây.
Già làng:
Giỏi! Giỏi lắm bây giờ mấy cháu giới thiệu cho ta biết tên xem.
Con buôn: (nãy giờ ngồi ở giữa sân khấu bây giờ đứng dậy )
Dạ cháu trước! (quay sang khán giả) Thưa bà con, Tôi tên (xưng tên và nơi công tác). Là đội viên đội Tuyên truyền văn nghệ huyện Khánh Sơn.
Thần Chết: (đứng ra trước chen lời)
Còn tôi là (giới thiệu tên và đơn vị công tác).
(Lần lượt từng người giới thiệu theo thứ tự: Con nghiện, TTV Nam, TTV nữ, Cảnh sát).
Cảnh sát:
Còn tôi tên… là đội trưởng đội TTVN, (quay sang già làng) Còn ama, ama giới thiệu mình luôn chớ.
Già làng:
Có chứ sao không (tự giới thiệu tên xong quay sang anh em trong đội) hồi nãy các cháu diễn rồi, bây giờ Ama hát thử một bài cho các cháu nghe thử luôn, được không?
(Già làng hát một làn điệu dân ca Raglai)
TTV Nữ: Ama cũng giỏi ghê, vậy ama cùng tham gia đi tuyên truyền với tụi tui luôn nhé!
(mọi người ai cũng góp lời tạo không khí trên sân khấu)
Già làng: (xua tay) Khoan, trước khi ta tham gia với các cháu, ta sẽ kể cho các cháu nghe một câu chuyện.
TTV Nam: Chuyện ǵ đó Ama?
Già làng:
Đó là câu chuyện xảy ra vào đầu năm 2004 vừa qua tại Khu vực Thôn Tà Gụ xã Sơn Hiệp huyện Khánh Sơn. ..
TTV Nữ: (chen vào)
Nhưng ở huyện mình làm gì có chuyện nghiện hút đâu Ama.?
Già làng: (gật đầu)
Ừ, huyện mình không có nhưng ta có điểm thắng cảnh Thác Tà Gụ, một trong những điểm du lịch đẹp ở Khánh Ḥòa. Bọn xấu trà trộn trong những người tham quan du lịch lên đây. Nhưng nhờ tinh thần cảnh giác của bà con và lực lượng Công an huyện nên đã dẹp được ngay
TTV Nam:
Chuyện sao ama?
Già làng:
Đó là câu chuyện : ĐỪNG THỬ! DÙ CHỈ MỘT LẦN.
Các nhân vật trong tiểu phẩm:
+Anh Bo Bo Hùng: Trong vai Ma Túy
+Chị Mấu Thị Thị trong vai Thần chết HIV
+Chị Lê Thị Hương trong vai Mại Dâm
+Anh Ngọc Tuy trong vai Con nghiện
+Anh Mấu Giỏi trong vai TTV
+Tiến Dũng trong vai TTV – Cảnh sát
(giới thiệu đến người nào, người đó tiến lên trước chào xong quay vào trong –Dũng xoay mặt panô sang tên tiểu phẩm và nói).
Tiểu phẩm chúng tôi xin phép bắt đầu!
(Dũng dứt lời Âm thanh gào rú lên, tiếng c̣i xe HonDa, tiếng động cơ ồn ào… Tiếng kêu “Cướp, cướp” vang dậy, to dần. Hùng hớt hơ hớt hải chạy tới chạy lui trên sân khấu. Tiếng hô cướp nhỏ dần . Hùng lấy từ trong túi ra sợi dây chuyền cười hé hé, rồi ngáp dài, lên cơn nghiện, cào cấu và đi xiêu vẹo vào phía trong sân khấu.
Thần Chết HIV tay cầm lưỡi hái đi ra ngạo nghễ, cười man rợ…)
THẦN CHẾT HIV:
Ta, ta đây không phải là chiến tranh hay bom nguyên tử. Ta không phải là bọn khủng bố làm kinh động thế giới. Ta là cái chết được báo trước của tất cả các người (chỉ tay xuống khán giả) ta là Thần chết HIV (ngữa mặt lên trời cười ha hả) Ta ở cạnh các người từ nhiều năm nay. Từ số ít đầu tiên, nay ta đã có mặt khắp nơi, khắp hang cùng ngõ hẻm. Từ thành thị đến nông thôn. Ha ha ha…
Ơ đây cũng vậy thôi, có thể ở đây ta đang ở chính trong các người…
(chỉ về phía khán giả) Này, anh kia, hình như ta sắp đến thăm anh, anh là thằng tiêm chính chứ gì? Ha ha ha…
Còn cô kia… cô đang làm ở Nhà hàng “Mời Gọi” chứ ǵ? Đúng , ta sẽ gặp các người. Không thể tránh được ta đâu. Ha ha ha…
Ta đây, ha ha ha … ta là cái chết ngọt ngào. Không tin ta hả? Ta chứng minh cho xem. Đàn em đâu? (vỗ tay ra hiệu- có tiếng Dạ trong cánh gà) Ra đây mau!.
MẠI DÂM: (ỏng ẹo đi ra) Dạ! Đại ca gọi em ạ!
MA TÚY: (khệnh khạng đi ra) Dạ! Có em!
THẦN CHẾT HIV:
Mấy em cho các vị đây biết lợi hại của các em đi nào. Cho họ biết thế nào là cái chết ngọt ngào.
MẠI DÂM: (làm điệu bước ra trước)
Dạ, ngọt ngào lắm chứ bộ. Từ ngày đầu có mặt hiện nay dân số tụi em đă có đến hàng ngàn…
THẦN CHẾT HIV: (ngắt lời)
Hãy nói rõ ra chứ!
MẠI DÂM:
Da , bọn em len lỏi vào khắp mọi nơi. Từ quán Karaoke đèn mờ, nơi nào có dân ăn chơi sẵn tiền là bọn em chui vô tuốt.
THẦN CHẾT HIV:
Tốt, càng nhiều càng tốt. (cười ngạo nghễ) Còn thằng Ma túy thế nào?
MA TÚY:
Thưa anh, bọn em sinh ra từ cây anh túc, cây cacao, cây cần sa. Con người trước đây hút tụi em. Giờ đây họ tinh chế bọn em thành bột trắng. Từ hút chuyển sang hít, sang tiêm. Chơi tụi em vô rồi … (làm điệu bộ lim dim phê thuốc) là phê, đă lắm đại ca ơi. Đại ca thử không cho cho một liều. (giả bộ lục túi đưa thuốc cho Thần chết)
THẦN CHẾT HIV: (xua tay lia lịa)
Thôi, tao không dại dính vào mày. Nghiện thuốc phiện còn cai được chứ dính vô mày thì tàn đời cô Lựu…
MẠI DÂM: Không cai được hả đại ca?
MA TÚY:
Về lý thuyết thì được. Nhưng trong thực tế rất ít. Lạng quạng là tái nghiện ngay lập tức. Nghiện gái còn đỡ chứ nghiện vào tụi ma túy em thì chỉ có…
MẠI DÂM: Này nghỉ cho mát máy đi nhé.
MA TÚY: Mại dâm mày theo kịp tao thì còn lâu.
Nhân tiện đây em báo cáo thành tích của em cho đại ca và con bé Mại dâm luôn.
(Ma túy xoay panô sang mặt số liệu người nghiện Ma túy ṭan quốc và của tỉnh Khánh Ḥa tính đến thời điểm biểu diễn.)
Thưa bà con ! những năm qua với tài luồn lách hang cùng ngõ hẻm, ma túy tui đã tạo được đội quân gây nhức nhối cho xã hội đó là (đọc số liệu mạch lạc, rõ ràng. Đọc xong quay sang Mại dâm)
Mầy thấy chưa, cỡ mầy nhằm nhò gì!
MẠI DÂM: (bĩu môi)
X́, ờ th́ mày giỏi. Mày nên nhớ Người ta đă có Luật Phòng, chống Ma túy, Quyết định 09/CP của Chính Phủ, biết bao nhiêu văn bản của các cấp các ngành người ta đang loại trừ mày. Ngày 1 tháng 3 năm 2005 vừa rồi UBND tỉnh Khánh Hoà ban hành quyết định số 614 phòng chống ma túy. Mày có chạy đàng trời.
(quay sang Thần Chết, đến quay tấm panô mặt trích những điều phạt về việc sử dụng, buôn bán các loại chất matúy)
Thưa đại ca, thưa bà con, Mời bà con nghe đây nè
(đọc các điều trích trên bảng).
Đó, đại ca thấy chưa. Hàng trăm thằng dựa cột, hàng ngàn đứa tù chung thân. Biết bao nhiêu gia đình tan nát vì nó .
Thằng này cực kỳ đáng chết hàng ngàn lần. Em không thể chung sống với nó được.
MA TÚY:
Còn mày tốt đẹp lắm. Mày cũng là một trong những nguyên nhân để tao cho tụi nó nghiện. Mày thì…(hai đứa nhào vào như sắp đánh nhau)
THẦN CHẾT HIV: (nạt)
Thôi, tụi bay đừng cãi nhau nữa. Mại dâm cần Ma túy, ma túy cũng cần Mại dâm. Ta cũng cần cả hai đứa bây.
(hai người dạ dạ rồi cùng cười ghê rợn)
(chợt Mại dâm nhìn về phía cánh gà)
MẠI DÂM: Đại ca ơi, hình như em có khách?
(cả 3 cùng nhìn về hướng cánh gà)
CON NGHIỆN: (Con nghiện đi ra, xiêu vẹo, đang lên cơn ghiền, vừa đi vừa lè nhè)
Nàng tiên nâu, nàng tiên trắng của ta đâu rồi. Ta có tiền đây, ta có… tiền đây.
MA TÚY: Dạ em đây.
CON NGHIỆN: (Vồ lấy ma túy)
Đúng là em rồi, cho ta một phút lên tiên đi em, nhanh lên, ta chịu hết nỗi rồi (quỳ xuống chân Ma túy van xin).
(Ma túy cười he he làm động tác tiêm cho con nghiện một mũi rồi bỏ đi vào- Hùng làm động tác phê thuốc, lim dim ngồi co quắp giữa sân khấu – Mại dâm đến bên canh ve vuốt)
MẠI DÂM: Này ông anh ơi, tươi mát của anh đây. Cứ chơi cho thoải mái đi anh.
(Con nghiện ôm mại dâm ve vuốt. Hai đứa cười rúc rích với nhau. Mại dâm dìu con nghiện đi vào bên trong. Thần Chết chỉ tay theo cười man rợ)
THẦN CHẾT HIV:
ha ha ha… vậy là ta có thêm một xác chết biết đi ha ha ha…
(quay lưng lại khán giả đứng chống nạnh)
CON NGHIỆN: (đi ra xiêu vẹo, hát lè nhè)
Có tiền mua tiên cũng được. Đời người có mấy chút (chỉ tay dưới khán giả) mấy người cứ nhìn tui nè. Cứ chơi mát trời ông địa. Chết chóc gì mà sợ.
THẦN CHẾT HIV: (Quay lại)
Sao lại không chết.
CON NGHIỆN:
Ông là ai mà xía vô chuyện của tui.
THẦN CHẾT HIV:
Ta là Thần chết HIV đây.
CON NGHIỆN:
Xí, HIV/AIDS dính vô là chết, nhưng tao không chơi , tao chả sợ.
THẦN CHẾT HIV: Mày tiêm chích ma túy không?
CON NGHIỆN: Chút chút cho đời lên hương…
THẦN CHẾT HIV: Mày chơi bời với gái mại dâm không?
CON NGHIỆN: (chỉ tay vào Thần chết HIV)
Ha ha ha… ăn bánh trả tiền. Không ăn chơi không đáng mặt đàn ông. (ngưng cười) nhưng mắc mớ gì tới ông? Ông là thần chết HIV chứ không phải tụi nó.
(Thần chết ném tập tài liệu HIV/ AIDS và Ma túy cho Con nghiện. Con nghiện vồ lấy đọc. Đọc đến đâu hốt hoảng lo sợ đến đó. Đọc to : “ HIV LÂY NHIỄM QUA ĐƯỜNG TIÊM CHÍCH MA TÚY, MẠI DÂM, MẸ TRUYỀN SANG CON”… đọc xong thả rơi tập tài liệu xuống nền)
CON NGHIỆN:
Ông, ông thật tàn nhẫn… Không, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết… (gục xuống trước mặt thần chết)
THẦN CHẾT HIV:
Không phải tại ta. Tại ngừ ngươi không biết phòng chống. Các người tự huỷ hoại mình. Tự tìm vào con đường chết, một cái chết ô nhục… ha ha ha… Mại dâm, Ma túy chính là đồng minh của ta. Đàn em của ta …ha ha ha…
(Tiếng gió gào lên, tiếng âm thanh nhốn nháo… Mại dâm và Ma Túy hốt hoảng chạy vào)
MẠI DÂM: nguy rồi đại ca ơi, nguy rồi nguy rồi….
MA TÚY: Thậm nguy, chí nguy , chí nguy… chết tui rồi đại ca ơi.
(hai người cầm áo choàng Thần Chết kéo.Thần chết giật tay ra, nạt lớn)
THẦN CHẾT HIV:
Làm cái gì mà như cháy nhà thế, nguy là nguy cái gì? Khủng bố phải không?
MẠI DÂM:
Còn hơn cả khủng bố nữa. Cả Nhà nước này , cả xã hội này (khoát tay chỉ một vòng Hội trường) họ đang chống lại chúng ta. Họ bắt tụi em vô trại. Họ vận động vợ chồng sống chung thuỷ. Họ sử dụng bao cao su…(khóc) vậy là em chết mất, hết đường làm ăn rồi đại ca ơi.
THẦN CHẾT HIV: Còn thằng Ma túy, mày bị cái ǵ?
MA TÚY:
Thưa đại ca, em còn tả tơi hơn cái con Mại dâm này. Nhà nước đang vận động nhân dân không trồng cây thuốc phiện. Cả nước này đập tụi em bằng Luật Phòng, chống Ma túy, các ngành các cấp đều đồng loạt tẩy chay tụi em. Mới đây lại thêm cái Quyết định 614 của UBND tỉnh Khánh Hoà. Trời ơi, họ chơi tụi em hết đất sống rồi đại ca ơi…(khóc ầm lên hoà với tiếng khóc của Mại dâm).
(Tiếng trống đánh lớn ầm ầm cả ba nhốn nháo)
THẦN CHẾT HIV: (Nhìn trước, ngó sau…) sao tụi bây giờ mới nói
(Cả ba kéo nhau chạy về một hướng,Con nghiện la theo: “Chờ tui với, cho tui theo nữa” con nghiện chạy theo 3 tên. Cả 4 tên chạy về một bên có TTV Nam (anh Giỏi) bước ra chặn lại bằng tấm bảng Luật Phòng, chống Ma túy và bảng Nghị Quyết 09/CP. Bốn tên chạy sang hướng khác Tiến Dũng trong trang phục cảnh sát, một tay cầm súng ngắn, một tay cầm bảng Quyết định 614/QĐ-UB chặn lại. Bốn người bị dồn vào giữa, chới với rồi cả 4 ngồi xuống thành vòng tròn giữa sân khấu.
TTV1 (MẤU GIỎI):
Thưa bà con, tệ nạn xã hội đang trở thành quốc nạn. Nó đang gơ cửa, ŕnh rập từng nhà. Vì một cuộc sống lành mạnh, vì tươi lai tươi sáng của quê hương đất nước, toàn dân hãy tích cực phòng chống và bài trừ ma túy.
MẠI DÂM: (níu áo anh Giỏi) anh ơi , anh cứu em với
TTV1 (MẤU GIỎI):
Đây là con đường của chị, chị hãy đi đi! Chỉ có chị mới cứu được chị thôi (trao cho Mại dâm một tấm bảng có dòng chữ: “TRUNG TÂM PHỤC HỒI NHÂN PHẨM”. Mại dâm cầm tấm biển đứng sang một bên. Con nghiện đến cạnh Cảnh sát (Tiến Dũng) – Trong khi đó hai tên Ma túy và Thần Chết rón rén bỏ chạy vào )
CON NGHIỆN:
Anh cảnh sát ơi, anh cứu tôi, tôi bị bọn xấu lôi kéo, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết….
CẢNH SÁT: Anh đă tự đánh mất cuộc đời trong sáng của mình, nhưng anh vẫn còn tương lai nếu anh đi theo con đường này. (đưa cho Con nghiện tấm bảng có ghi dòng chữ: “TRUNG TÂM CAI NGHIỆN MA TÚY”- Con nghiện cầm tấm bảng cám ơn và đứng sang một bên. Cảnh sát đứng lên phía trước)
Thưa bà con, Còn 2 tên thần chết và Ma Túy chạy trốn, nhưng lưới trời lồng lộng. Không có trận tuyến nào rộng bằng trận tuyến nhân dân.
Hỡi tất cả mọi người, chúng ta vô cùng đau xót nỗi đau mà các tệ nạn đang gieo rắc khắp nơi.
Chúng ta kiên quyết bài trừ tệ nạn xã hội. Vả thông điệp của chúng tôi , đội Tuyên truyền Văn nghệ Khánh Sơn muốn gởi đến hội thi chính là.
(Thần chết mà Ma túy kéo băng rôn từ trong ra, mọi người cùng đọc)
“MA TÚY! ĐỪNG THỬ DÙ CHỈ MỘT LẦN”
(Mọi người cùng vẫy tay chào )

HẾT

Kịch bản hài kịch: CẢNH GIÁC VỚI MA TÚY – Vở kịch đưa thayboi lên đỉnh sự nghiệp

Kịch bản tiểu phẩm : CẢNH GIÁC VỚI MA TÚY
(Giải nhất cuộc thi văn nghệ Toàn dân phòng, chống ma tuý – TP Đà Nẵng năm 2005)
I. NHÂN VẬT : 4 nhân vật
1.Chị Đẹp : một nữ cán bộ Đoàn tuyên truyền về các tệ nạn XH
2.Trung : em trai chị Đẹp, người nghiện.
3.Vũ : một SV hoạt động trong hội của chị Đẹp
4.Quang: người bán kẹo kéo.
II. TÓM TẮT KỊCH BẢN :
Vũ đến muộn trong một buổi họp bàn về ma túy do Chi Đoàn tổ chức. Ngồi bên ngoài Vũ gặp một người bán kẹo kéo dạo mời chào. Ăn kẹo xong Vũ gặp chị Đẹp, là cán bộ Đoàn viên về Tuyên truyền phòng, chống Ma túy và Tệ nạn xã hội, vừa đi họp ra, phổ biến tóm tắt lại nội dung buổi họp cho Vũ. Sau khi nói chuyện xong họ chia tay. Sau đó Vũ gặp một người lạ ngồi cùng ghế đá, có những biểu hiện khác thường: đó là một người nghiện. Trong tâm trạng bối rối, Vũ tìm cách gọi điện cho chị Đẹp đến để giúp đỡ, nhưng khi chị Đẹp đến nơi mới vỡ lẽ ra người nghiện đó chính là Trung, em trai chị Đẹp. Sau phút ngỡ ngàng, hai người đã ra sức thuyết phục Trung tránh xa ma túy, chịu đi cai nghiện. Cuộc nói chuyện thành công, nhưng câu chuyện chưa đến hồi kết thúc, vì đến lúc này ba người mới biết rằng, Vũ cũng đã ăn kẹo kéo của gã bán kẹo kéo nọ, kẻ đã và đang tiếp tục gieo rắc tai ương cho nhiều người vô tội khác.
III. CHUẨN BỊ SÂN KHẤU :
Đạo cụ : một băng ghế dài, điện thoại di động cho Vũ, rương nhỏ có quai đeo cho Quang đi bán kẹo kéo( hai cây kẹo kéo).
Âm thanh : nhạc rùng rợn, nhạc vui, tiếng động.
IV. PHÂN CẢNH KỊCH BẢN :

•Cảnh 1: Cuộc gặp gỡ giữa Vũ và Quang.
Có tiếng thắng xe. Vũ chạy thẳng từ cánh gà này và dừng lại trước cánh gà bên kia, vẻ mặt hớt hải.
-Anh ơi cho em vào, cho em vào họp chút anh.
Có tiếng nói từ trong vọng ra. Đó là tiếng của người bảo vệ:
-Họp hành chi giờ này nữa. Hết giờ hành chính rồi. Về đi em!
-Thông cảm cho em đi anh. Cho em vào đi!
-5 giờ rồi để bảo vệ nghỉ nữa em ơi. Không vào được đâu. Về đi!
Vũ bực bội bỏ ra ghế đá ngồi.
-Gì lạ vậy! Làm ăn quan liêu dễ sợ! Đi trễ có 2 tiếng đồng hồ chứ mấy mà cũng hông cho vào. Bực mình!
Quang bán kẹo kéo vốn là dân pê đê, ăn mặc loè loẹt, dáng điệu ỏng ẹo, nhưng cái miệng liến láy và ánh mắt đầy gian trá. Bán kẹo kéo chỉ là cái vỏ giả tạo của gã. Lúc này Quang từ trong cánh gà đi ra.
-Kẹo kéo hông! Ai kẹo kéo hông! Anh hai mua kẹo kéo dùm em đi anh hai.
– Hông mua bán chi hết. Đi chỗ khác đi!
-Ăn kẹo kéo cho vui đi anh Hai, mua giùm em đi tội nghiệp em mà.
-Nhìn kỹ lại cái mặt này đi. Thấy gì hông?
-Chời ơi anh hai đẹp chai dễ sợ!
-Cái mặt này đẹp trai nhưng mà cái mặt này đang điên nghe. Không được họp đang điên đây nè. Mua bán đi ra ngoài. Đi đi!
-Điên hả, chời ơi kẹo kéo của em chuyên trị người điên đó. Ăn vào bảo đảm hết điên liền à. Mua dùm em đi. Thương tấm thân nghèo, thương tấm thân lẹo, mua dùm cây kẹo đi anh hai.
-Bán kẹo kéo đây hả? Bán kẹo kéo mà ăn mặc như đây hả? Giống dễ sợ nghe!
-Giống Lam Trường phải hông anh?
-Hông dám đâu. Giống mấy thằng pêđê hát lôtô thì có!
-Trời ơi người ta thế này mà nói người ta pêđê. Người ta “bóng” chứ bộ!
-Trời ơi pê đê hông chịu, đòi làm “bóng”. Rồi kẹo bao nhiêu 1 cây?
-Dạ 5.
-5 chi ?
-Dạ 5 ngàn.
Vũ giật thót đứng hẳn dậy.
-Cây kẹo kéo có 500 đồng mà mi bán 5 ngàn hả? Thôi ta hông có tiền mua kẹo kéo của mi đâu. Đi đi!
-Dạ khoan khoan để em trình bày. Cây kẹo 500 còn 4500
-4500 sao?
-… tiền bo.
Vừa nói Quang vừa vỗ vào mông Vũ. Vũ giật nảy mình.
-Trời đất, “hai thì” mà cũng bo nữa hả? Đã nói là không mua. Nói nhẹ nhàng hông nghe phải hông? Muốn ăn đòn phải hông?
Vũ sấn tới sừng sộ với Quang. Quang chới với.
-Chời ơi bớ người ta thằng này cà chớn với chị nè! Mày cà chớn với chị hả? Chị cho mày cà chớn luôn đó! Cà chớn đi, ngon cà chớn đi!
Vừa nói Quang vừa hẩy người tới sát Vũ làm Vũ phải thối lui mấy bước.
-Thôi ta lạy mi! Thôi được rồi bán cho ta 1 cây, rồi đi cho khuất mắt ta.
-Một cây thôi hả?
-Chớ đòi bao nhiêu?
-Dubble đi!
-Rồi thì 2 cây. Tiền đây! Thôi biến đi!
-Dạ cám ơn anh hai nhiều. Anh hai dễ thương quá à! (hôn Vũ một cái chụt sỗ sàng) Em đi nghe cưng! Ai kẹo kéo hông?
Quang õng ẹo đi vào cánh gà. Vũ tặc lưỡi ngồi xuống ghế đá, nhấm nháp mấy cây kẹo kéo.
•Cảnh 2: Cuộc gặp gỡ giữa chị Đẹp và Vũ.
Từ trong cánh gà chị Đẹp bước ra vội vã, Vũ gọi theo:
– Ơi chị Đẹp, chị Đẹp! Chị Đẹp ơi em nè! Chị Đẹp! Siu Blak! Trời ơi kêu Siu Blak mới chịu đứng lại.
Chị Đẹp quay lại tươi cười:
– Ua em mới gọi chị Siu Blak hả?
– Dạ tại vì chị giống Siu Blak lắm!
– Chị giống giọng ca đúng hông?
– Hông phải! Chị giống …nước da.
Chị Đẹp vùng vằng bỏ đi. Vũ níu lại:
– Ây chị Đẹp. Em nói giỡn thôi mà!
-Thấy mặt em là chị không muốn nói chuyện rồi. Vũ! Bữa nay có cuộc họp quan trọng mà tại sao còn cố ý tới trễ ?
-Ủa bữa nay mình họp về cái gì vậy chị?
-Họp bàn phổ biến về ma túy đó!
-Ôi xì! Tưởng phổ biến về cái gì chớ ma túy thì đài báo nói tùm lum rồi ai hông biết, cần thiết chi phải họp hả chị.
-Em nói thế là không được. Vậy chị hỏi em thử nghe, em có biết Ma túy là gì hông?
-Xời dễ òm. Ma túy là một từ ghép có 2 chữ : Ma và Túy. Ma có nghĩa là ma quái, Túy là rượu. Ma túy có nghĩa là rượu ma quái. A biết rồi! Thì ra bữa nay họp để bàn về một loại rượu mới ra phải hông? Có cho uống ly mô hông chị? Biết vậy em ráng đi họp sớm cho rồi!
-Trời đất! Hông biết mà cứ nói tầm bậy tầm bạ. Nói như em vậy con gái như chị đi họp làm gì, còn em con trai thì lại không chịu đi họp ?
-Vậy ma túy là sao hả chị ?
-A ma túy là chất độc gây nghiện, có trong một số chất hữu cơ tự nhiên hoặc hợp chất hóa học. Ví dụ như thuốc phiện, cần sa, cây khát, heroin. Chớ hông phải rượu ma quái đâu cha nội.
-A thì ra là vậy. Nhưng mà ma túy độc lắm hả chị? Có độc như Âm dương hòa hợp tán hông? Có chết liền hông?
-Không, không chết liền. Nhưng sẽ chết từ từ vì bị suy nhược, với lại bị mắc cả đống mấy cái bệnh khác nữa. Chẳng hạn như sốt nè, kiết lỵ, táo bón nè, mấy bệnh ngoài da như ghẻ, lở, hắc lào nè…Rồi thậm chí bị mất trí nhớ, bị viêm gan, hay bị AIDS nữa.
-Trời ơi nghe mấy cái vụ Ếch nhái là em sợ lắm. Nhưng mà, nói như chị, còn lâu mới chết thì mình bỏ đi đừng có dùng ma túy nữa có sao đâu?
-Không phải đâu em. Đã nghiện rồi thì rất khó bỏ, phải bán nhà bán cửa, đi trộm cắp cướp giựt, thậm chí gây án mạng nữa đó em à.
-A tưởng cái vụ gì chớ cái vụ bán nhà bán cửa này em thấy hoài. Nói đâu xa cái ông hàng xóm nhà em nè, hôm trước mới bán cái xe, bữa nay nghe nói cầm luôn cái nhà rồi.
-Ua ủa, ổng nghiện ma túy hả em?
-Đâu! Ông thua cá độ đá banh.
-Trời, cái đó là khác. Để chị nói em nghe: Người nghiện thì rất thèm thuốc, mà mua hoài cũng hết tiền, phải bán nhà bán cửa để lấy tiền mua thuốc dùng tiếp. Nếu không hắn lên cơn nghiện thì khó chịu quằn quại muốn chết đi sống lại luôn đó.
-Công nhận nghe chị nói thấy cũng sợ thiệt. Mà có khi nào mình gặp người nghiện hông chị? Có hồi nào hắn trấn lột mình hông chị?
-Có thể lắm chứ! Nói chung ở Đà Nẵng bữa nay tỉ lệ người nghiện ngày càng giảm. Nhưng mà mình lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác vì ma túy lúc nào cũng đang rình rập, phải am hiểu mới có thể tránh được. A mà nhắc đến mấy cái vụ ma túy mới nhớ, đàn ông mấy người đó, bia ôm này, mát xa này, rồi lại vũ trường. Mấy thứ đó cũng dễ dẫn đến nghiện như chơi. Không biết sướng ích gì mà cứ chơi mấy cái thứ đó.
-Chị nói ai chứ em không bao giờ chơi mấy cái thứ đó đâu. A mà chị nhắc em mới nhớ nghe. Em nghe người ta nói, đi mấy cái vụ đó vui buồn sao không biết, chứ sướng thì có sướng nghe chị.
-Vậy là em đi rồi đó hả?
-Không bậy em đời nào dấn thân vào mấy thứ đó. Không bao giờ!
Vũ quay mặt đi và nói nhỏ.
– Chừng nào ai rủ đi …mới đi.
Quay lại với chị Đẹp, Vũ hỏi:
-Chị ơi, vậy làm sao mình nhận biết được người nghiện ma túy hả chị?
-A, muốn nhận biết người nghiện ma túy em phải nhìn vào biểu hiện của họ. Người nghiện ma túy thì thường gầy, xanh, da tái, hay ngáp vì mất ngủ, có mùi hôi vì sợ nước, trên bả vai có vết thâm vì tiêm nhiều. Họ sống thu mình, ngại tiếp xúc, lúc thì rất hưng phấn, lúc lại rất thô lỗ, thậm chí dễ gây ra tệ nạn XH như trộm cắp, cướp giật, mại dâm…
-Ghê quá! Vậy là rủi mà gặp chắc phải lủi cho nhanh phải không chị?
-Cũng không nên như thế. Nếu phát hiện người nghiện, việc đầu tiên em phải báo cho cơ quan chức năng. Sau đó gia đình và XH sẽ phối hợp giúp người nghiện cai nghiện và hòa nhập với cuộc sống bình thường, chớ cũng không nên xa lánh họ. Thôi có chi em cứ báo liền cho chị, chị sẽ giúp cho. Còn em đó, lo mà tìm hiểu sớm đi để biết đường mà tránh. Thôi đây là tài liệu về ma túy, em cứ cầm mà đọc đi. Chị phải đi chợ đã. Chào em nghe. Nhớ, gặp người nghiện là báo cho chị liền nghe!
-Xời! Báo cho chị làm gì! Tướng em vầy mà sợ người nghiện hả? Gặp hắn em zớt liền chớ.
-Thôi đừng có dóc ông tướng. Nhớ lời chị dặn đó.
-Dạ em biết rồi.
-Chị đi đây.
-Dạ chị đi ạ!
Chị Đẹp đi vào trong cánh gà. Vũ ngồi xuống ghế đá lấy tài liệu ra đọc.
Cảnh 3 : Cuộc gặp gỡ giữa Vũ và Trung
Vũ vẫn đang ngồi ở ghế đá.Tiếng nhạc nhộn vang lên. Từ bên cánh gà, Trung vừa đi vừa nhảy theo tiếng nhạc dance. Vũ nhìn theo ngạc nhiên. Trung liên tục có những động tác lắc người quái dị khiến Vũ phải giật mình, rơi ra khỏi ghế ngồi. Dứt tiếng nhạc, Trung dừng nhảy và thở hổn hển. Vũ lẩm bẩm:
– Giống crazyman dễ sợ!
– Thank you very much!
– Nói cái gì mà thank you?
– Thì mới nói superman gì đó!
– Không phải superman mà là crazyman!
– Ua crazyman là gì?
– Là thằng điên đó!
Vũ cười khoái chí và quay lại ghế ngồi. Chợt trông thấy Trung ngồi bệt xuống đất, Vũ ngạc nhiên:
– Nè có ghế sao không ngồi?
– Ua có ghế hả? À quên. Cảm ơn nghe!
Trung uể oải đứng dậy lê tới ghế ngồi. Vũ hỏi :
– Ua sao hồi nãy nhảy nhót sung lắm mà giờ sao giống ông già vậy?
Trung nói không ra hơi :
– Phê! Tại vì phê quá!
– Phê hả? Mới đi nhậu về phải hông?
– Không phải! Mới uống thôi!
– Uống bia hay uống rượu?
– Không phải bia rượu!
– Chứ uống gì?
– Uống thuốc!
– Thuốc bổ hả, hay thuốc ngủ?
– Không phải! Thuốc lắc đó!
Vũ giật mình nhưng cũng cố trấn tĩnh
– Ông anh nói chơi hoài. Mới gặp bà chị kể chuyện thuốc độc này độc nọ, hông lẽ gặp liền vậy hả? Ông anh nói thiệt nghe đi!
Trung tỏ vẻ bực mình vì bị quấy rầy:
– Tao chơi ma tuý đó mày!
Vũ đứng bật dậy lẩm bẩm :
– Chết cha trời ơi! Không lẽ đây là thiệt. Mà tướng thằng này quen lắm! Hình như có trong đây.
Vũ lần giở tập tài liệu chị Đẹp đưa cho. Trung bắt đầu lả đi. Vũ bắt đầu để ý. Trung ngáp liên tục và gãi ngứa khắp nơi, lịm người đi. Vũ chợt hoảng hốt luống cuống giở vội cuốn tài liệu ra và đọc:
-Gầy, da tái, hay ngáp. Haaaaaaaaaaaả? (nhạc rùng rợn)
Trung nghẹo đầu qua và nhắm mắt ngủ. Vũ run rẩy tiến lại và ngửi.
-Có mùi hôi.
Nhè nhẹ thò tay giở ống tay áo của Trung lên.
– Tay có vết thâm do kim tiêm (nhạc rùng rợn)
Vũ càng run lẩy bẩy, hai đầu gối va vào nhau liên hồi. Nhạc rùng rợn hơn đổ ầm. Vũ như té ngửa ra. Miệng lắp bắp.
-Nghi… nghi… nghiện ma túy!
Vũ đứng dậy và cố trấn tĩnh.
-Bình tĩnh, bình tĩnh nghe Vũ. Làm gì đây trời? Gọi cho chị Đẹp thôi. Cái điện thoại đâu rồi?
Vũ lôi điện thoại ra, nhấn số đặt vào tai.
-A alo. Chị Đẹp à. Cứ… cứ… cứu em với!
Trung đang ngủ bất giác rên lên một tiếng. (nhạc rùng rợn). Vũ giật mình:
-A má hả má? Con nè! Trưa nay con hông về ăn cơm nghe!
Mắt Vũ lấm lép nhìn Trung, thấy Trung vẫn đang lim dim, Vũ nói tiếp:
-Chị Đẹp à, ở …ở đây có người nghiện chị ơi. Dạ đúng mà! Đúng y như chị nói luôn! Chị tới liền nghe! Dạ dạ!
•Cảnh 4 : Cuộc gặp gỡ giữa hai chị em Trung.
Chị Đẹp bước vào, hốt hoảng hỏi Vũ:
– Kìa Vũ, người nghiện đâu em? Ua Trung, em cũng ở đây hả? Em quen Vũ hả?
Trong khi đó Trung vẫn chưa mất vẻ lảo đảo. Vũ vội níu tay chị Đẹp ra 1 góc run rẩy nói:
– Người nghiện đó chị!
– Người nghiện đâu ?
– Đó!
Vũ đưa tay chỉ nhưng không dám nhìn sang. Chị Đẹp vẫn ngạc nhiên :
– Đâu? Em nói chị á hả?
– Không, em trai chị đó. Nó bị nghiện rồi. Chị coi kìa!
Chị Đẹp thoáng rùng mình bước vội tới bên Trung, nghẹn ngào nói không nên lời.
– Trung!
– Ua chị Đẹp! Chị sao vậy, bị khó thở hả? Có cần em đưa đi bệnh viện không?
– Em bị nghiện phải không Trung?
Trung lắp bắp, miệng như cứng lại:
– Nghi.. nghiện .. ai nghiện? Em..em không nghiện, em không nghiện!
Trung vùng vằng, quay người định bỏ đi. Chị Đẹp hét lên:
-Trung, đứng lại! Vậy là, em nghiện thật rồi!
Trung bặm môi, cố ngăn để không bật khóc:
-Phải! Em nghiện đó! Thì đã sao?
Chị Đẹp gục đầu nức nở:
– Trời ơi! Chị là một cán bộ Đoàn viên tuyên truyền ma túy. Chị đã giáo dục cho biết bao nhiêu người phải luôn cảnh giác, tránh xa ma túy. Vậy mà, vậy mà em trai của chị, chính thằng em trai của chị lại bị nghiện. Trung ơi! Tại sao em lại ra nông nỗi này chứ hả? Sao em lại hư như vậy?
Chị Đẹp vừa gào vừa lắc tay Trung. Trung lúc đó Trung tỏ ra đã hối hận lắm, cũng rưng rưng muốn khóc. Nhưng dường như còn muốn vớt vát lại một chút sĩ diện, Trung hất tay chị Đẹp ra:
– Em nghiện thì sao hả? Mặc kệ em! Chị không cần phải lo. Em chơi ma túy bằng tiền của em mà. Hết tiền thì em lấy tiền học để mua thuốc. Hết tiền học thì em đi vay, đi mượn. Không vay mượn được thì..thì.. ờ thì em tự xoay xở, miễn sao có tiền xài. Em đâu cần chị đâu! Chị không có quyền lăng nhục tôi. Chị nên nhớ, xì ke, dù sao cũng có sĩ diện của xì ke nghe chị!
Chị Đẹp ngay tức khắc vung tay tát Trung một bạt tai. Trung như vỡ oà, đổ gục xuống, òa khóc tuyệt vọng, ân hận. Chị Đẹp và Vũ tiến tới dìu Trung đứng lên. Vũ cũng nghẹn ngào :
– Bình tĩnh đứng lên đi Trung ơi!
Chị Đẹp nhẹ nhàng nắm tay Trung.
– Trung ơi! Em có nhớ gì không? Em đã từng là một học sinh giỏi, em đã từng là một người con ngoan, được thầy cô và bạn bè quý mến. Em đã kể cho chị nghe về ước mơ hoài bão của em, em còn nhớ không?
Trung chỉ cúi đầu nức nở, vò tóc và lắc đầu. Chị Đẹp sụt sùi:
– Trung, nghe chị nói đi. Chị sẽ giúp em đi cai nghiện. Rồi em sẽ trở về cuộc sống. Lại là một học sinh giỏi, lại được mọi người yêu mến, lại tiếp tục thực hiện những ước mơ của em. Nghe chị đi! Cuộc đời em còn dài. Mình làm lại từ đầu còn chưa muộn mà. Nghe em!
Trung nhạt nhòa trong tiếng nấc:
– Dạ, em hối hận quá chị Đẹp ơi!
Trung nghiêng người gục đầu vào lòng Vũ, rồi chợt nhận ra không phải chị Đẹp, Trung quay qua chị Đẹp:
– Ủa hông phải bên này mới đúng.
Chị Đẹp ôm em trai vào lòng:
– Thôi đừng khóc nữa, nín đi em. Nói cho chị biết, ai xúi em dùng ma túy hả?
– Dạ, thưa chị, dạ thưa anh. Cũng ở chỗ này, bữa hôm trước, thằng bán kẹo kéo cho em ăn kẹo có bỏ ma túy.
Vũ ngạc nhiên hỏi:
– Thằng bán kẹo kéo pêđê phải hông?
– Dạ.
– Năm ngàn 1 cây ?
– Dạ đúng. Ua mà sao anh biết?
-Tao vừa mới chơi 2 cây. Chết rồi, em cũng dính ma túy rồi chị Đẹp ơi!
Vũ chỉ tay về phía Trung, Trung chỉ tay về phía Vũ. Cả hai cùng hét lên:
– A A A A A A A A !
Trung và Vũ ôm nhau òa khóc. Chị Đẹp nhẹ nhàng vỗ về hai em.
– Thôi hai đứa đừng khóc nữa. Chị sẽ giúp hai em đi cai nghiện. Từ nay chị sẽ luôn ở bên hai em. Chị hứa mà. Hai đứa nghe chị đi, đừng quá buồn nữa nghe.
Trung nức nở:
– Nhưng mà sau khi tụi em cai nghiện xong rồi làm sao tụi em có thể trở về cuộc sống bình thường? Mọi người sẽ hắt hủi tụi em, làm sao tụi em sống được hả chị?
– Các em yên tâm. Gia đình, nhà trường và xã hội luôn quan tâm và giúp đỡ các em, tạo mọi điều kiện để các em trở về với cuộc sống.
Cùng lúc đó các thanh niên Đoàn viên từ hai bên cánh gà đi ra dìu Trung và Vũ đứng thẳng dậy. Nhạc vui nổi lên. Mọi người đều giãn nét mặt. Còn Vũ:
– Nhưng mà chị ơi! Còn thằng kẹo kéo? Hắn vẫn nhởn nhơ đi lừa gạt người khác vậy sao?
– A! Chắc chắn hắn sẽ bị pháp luật và xã hội trừng trị thôi em à.
Cùng lúc một anh công an còng tay tên bán kẹo kéo đi ngang qua sân khấu. Trừ chị Đẹp tất cả lần lượt đi vào cánh gà, tranh thủ chỉnh trang lại trang phục cho chỉnh tề. Sau đó đi ra giàn hàng ngang. Trong khi đó chị Đẹp đọc lời kết :
– Các bạn thân mến. Ma tuý là tệ nạn của xã hội, phá hoại hạnh phúc gia đình và làm rối loạn trật tự kỷ cương của xã hội. Nó luôn len lỏi tìm mọi cách để bẫy những người thiếu cảnh giác như Trung và Vũ trong vở kịch này. Vì vậy chúng ta cần nâng cao cảnh giác và mở rộng hiểu biết để ngăn chặn tệ nạn này. Vì một thế giới lành mạnh và phát triển, chúng ta hãy :
Đồng thanh:
– Nói không với ma tuý!