Nhân vật :
Vũ, Phu: 2 nam sinh viên.
Nữ : cô gái lạ.
Sân khấu : như một phòng trọ SV( nồi, thùng mì tôm, bàn học, 2 ghế, chổi…)
Tóm tắt kịch bản :
Vũ và Phu là 2 SV ở chung một phòng trọ. Một ngày nọ căn phòng bỗng nhiên xao động vì có một cô gái tên Nữ xuất hiện. Hai người tìm cách trổ hết tài năng ra để galăng với cô gái, nhưng chính họ lại bị vẻ ngây thơ của cô gái đánh lừa: một số đồ dùng đã không cánh mà bay cùng cô gái lạ. May thay, những đồ bị mất cắp toàn đồ …hết đát!

Chi tiết phân cảnh :

Cảnh 1 : Vũ và Phu

Phu đang lúi húi viết trên bàn học. Nhạc rùng rợn nổi lên. Vũ từ cánh gà rón rén bước vào, vẻ mặt lấm lét. Bất ngờ Vũ rút ra một cây viết và kề vào cổ Phu.
V: Đứng im! Đưa hết tiền đây!
P: Dạ dạ anh tha cho em! Em sợ lắm!
V: Sợ thì đưa tiền đây!
P: Dạ nhưng mà em là SV đâu có nhiều tiền đâu anh!
V: Có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Nhanh lên!
P: Em nói thiệt mà! Hông tin anh coi nè! Em còn ngìn rưỡi thôi, anh lấy không ?
V: Không được, đưa thêm đi! 5 trăm nữa cũng được!
P: Thôi mà anh, em hết tiền thật mà!
V: Có chịu đưa không hả? (gằn giọng)
P(bất ngờ sừng sộ, giật lấy cây viết): Thôi ông tướng! Cây bút này có 1500 thôi! Đòi thêm nữa hả?
V(dịu giọng): Hì đùa chút thôi mà. Ua đang làm gì vậy? sao tự nhiên lại chăm chỉ đột xuất vậy?
P: ừ tại hết tiền mà! Mẹ thân yêu, tiền tiêu đã hết….
V: Trời vậy mà ta cứ tưởng nó chăm học vậy chứ. Sắp tới bảo vệ bài tập lớn rùi đó ông nội không lo mà làm đi

P: Ta mới đi cop của thằng bạn rùi hehe
V: làm luônrồi  phải không? Cho ta mượn máy vi tính đi. Ua mà máy vi tính của mi đâu rồi?
P: ta quên chưa nói với mi ta cho thằng bạn mượn rồi.
V: là thằng nào?
P: Thằng Chelsea.
V: Hả? Người nước ngoài hả?
P: không phải. Thằng Chelsea là cái thằng dẫn đầu giải ngoại hạng Anh đó. Mi biết hông, mấy chục trận liền nó thắng như chẻ tre, ta mới đặt trọn niềm tin vào hắn, ta quyết định chơi cú liều, ai ngờ vừa rồi nó gặp Manchester nó thua mới đau chứ.
V: rồi sao?
P: thì đi luôn dàn máy vi tính chứ sao!
V: trời đất thì ra mi chơi cá độ đá bóng. Mi chơi 1 đêm thôi mà đi luôn cái giàn máy vi tính hả?
P: đâu có, ta để tiền mua cái ni nè!
V: cái gì vậy?
P: di động đó!
V: hả mi mới mua di động hả? Cho ta mượn coi. Trời điện thoại xịn hả mi?
P: chứ sao! Thuê bao cũng xịn luôn!
V: Thuê bao xịn hả? Vinaphone hả?
P: không xài!
V: S-Fone hả?
P: tầm thường!
V: hay là Mobifone?
P: Bỏ qua!
V: Thế mi dùng loại gì?
P: ta dùng thuê bao này rất là đắt tiền. Rất sang trọng!
V:là loại gì?
P:Viettel.
V: trời đất ơi Viettel là hàng đại hạ giá ông nội!
P: ủa vậy hả?
V: thôi khai trương điện thoại mới cho gọi thử cái nghe.
P: ờ cứ gọi đi. Gọi vô tư, mấy cuộc cũng được hết, miễn sao mỗi cuộc dưới 6 giây.
Vũ đặt điện thoại vào tai nghe.
P: thuê bao quý khách đang dùng không có thực, xin quý khách vui lòng đừng nổ.
V: Trời đất gì mà lạ vậy Phu, mi xài điện thoại giả hả?
P: Chứ tiền ăn không có lấy tiền đâu mà sắm di động. Cái này ta mua của bà Tám béo bán đồ chơi trẻ em ở đầu ngõ đó.
V: trời ơi mi mua làm gì mấy cái này cho tốn tiền?
P: xời mi lạc hậu! SV bây giờ là phải có di động. Thằng nào cũng có 1 cái dắt túi. Giờ học nào cũng có vài tiến chuông điện thoại reo, hoặc vài thằng ôm một bên đùi chạy ra ngoài. Cho nên ta cũng phải kiếm một cái gọi là chứ. Nói mi nghe có di động oai lắm, mấy em theo dài dài.
V: xời đi xe đạp dùng di động mà bày đặt tán gái. Ít nhất cũng phải được như ta nè.
P: xời mi định nói cái xe máy của mi đó hả? Cái xe mà tiếng nổ như máy ghe đó hả? Mà xe ông bùn cười lắm nha, mỗi lần lấy đi được có 5 phút thôi, sau 5 phút là xe tự động tắt máy không nổ được nữa. Kỳ cục!
V: Ê ê! Lại bắt đầu chê đó hả? Nói cho mi biết, dù chi xe ta cũng xịt ra khói nghe! Còn hơn cái xe đạp của mi à.
P: Xời! Mi sai lầm! Xe đạp mới càng lãng mạn. Mi có coi phim Hàn Quốc hông? Toàn đi xe đạp tỏ tình không à! Mi cứ thử tưởng tượng coi nếu mi đi xe đạp, vào một buổi chiều có gió đìu hiu, ta đánh liều chở người iu ra bờ hồ.
V: bờ hồ làm gì?
P: vào rặng liễu.
V: vào rặng liễu rồi làm gì?
P: Trời chuyện riêng của người ta mà hỏi làm gì ông. vào rặng liễu tất nhiên là để …thả diều!
V(cười vang): vào rặng liễu răng thả diều ông nội? vào đó thả dê thì có chứ thả diều gì!
P: Xời mi chẳng hiểu gì về văn thơ. Thả diều nó mới gieo đúng vần! Mi không hiểu những giá trị nghệ thuật đó làm sao có thể chinh phục được người con gái!
V: Ê mi nói thì ngon đó chớ mi đã có mấy mối tình rồi?
P: Mấy mối tình rồi thì ta không biết, chứ thất tình thì 7 lần rồi.
V: Đó thấy chưa! Có hơn chi ta đâu mà bày đặt.
P(cầm chổi đi lại gần Vũ thở dài): Ừ ta với mi đúng là  hẩm hiu quá mà! Sinh viên nghèo có khác. Chắc cũng chẳng có ma nào thèm tới cái phòng trọ của mình đâu nhỉ?
Cảnh 2: Phu, Vũ và Nữ.
Vũ  và Phu đang ngồi thở dài ngao ngán. Nữ từ cánh gà thình lình bước vào. Đeo khẩu trang, kính mát, bao tay.
N: Em chào 2 anh!
Lập tức Phu và Vũ cùng hét lên : A A A ma!
Phu vất chổi và leo lên người Vũ, ôm cứng, cả hai run rẩy. Bất ngờ trước thái độ của 2 người, Nữ bỗng thấy hoảng sợ lây. Mắt nhìn quanh dáo dác.
N: M.. m..ma ở đâu mấy anh?
Phu chỉ tay về Nữ.
V: Trời ơi ma biết nói tiếng người nữa!
N: Ma đâu ? Em á hả? Em đâu phải ma. Mấy anh nghĩ gì mà nói em là ma. Mấy anh chê em xấu hả?
Phu và Vũ thôi run rẩy. Phu đứng xuống đất.
T: Không phải ma hả?
V: Đâu phải ma đâu!
T: Không phải ma chứ con gì lù lù đứng đó?
Bỗng nhiên Phu và Vũ hét lên lần nữa. Vũ leo lên người Phu run rẩy.
N: Cái gì nữa vậy mấy anh?
V(chỉ tay về phía Nữ): Quỷ!
N: Trời ơi em đã nói rồi! Em không phải ma cũng không phải quỷ! Em là người, người bằng xương bằng thịt mà!
V: Bằng xương bằng thịt?
N: thật mà! Không tin mấy anh tới xem đi!
Nữ mở mũ, kính và khẩu trang ra, xõa mái tóc dài. Phu và Vũ liền ồ lên, bước tới đứng 2 bên Nữ.
V: Đâu để coi! Ừ đúng là bằng xương bằng thịt! Da trắng và mềm nữa nè!
P: Tóc dài nữa nè!
V: Có eo thon nữa nè!
Cảm thấy bất an, Nữ vội hất tay 2 người và hét lên : A A A!
P: Hả ? Sao vậy em?
N: Anh là ma, còn anh là quỷ!
Vũ cười hì hì.
V: Em thông cảm! Tại vì phòng tụi anh từ trước tới giờ đâu có con gái tới chơi, với lại lúc nãy em bước vào mắt mũi đâu không thấy, tụi anh bất ngờ quá tưởng là ma đó chớ.
N: Dạ tại vì em đi đường nhiều bụi quá nên phải đeo tùm lum đồ.
V: Ư! Ua mà em đi đâu đây?
N: Dạ em đi tìm anh trai em.
V: Ê Phu! mày có em gái dễ thương vậy mà giấu ta hả?
P: Đâu phải em gái ta đâu!
V: Phải nó không em?
N: Dạ không phải đâu anh.
V: Ừ nhìn cái mặt hắn khó coi vậy làm sao là anh trai của một người dễ mến như em được chứ. Vậy chứ anh trai em là ai?
N: Dạ anh trai em tên là Nam.
P: Nam hả? Ở đây đâu có ai t…
Vũ ngay lập tức bịt miệng Phu lại.
V: Hì! Có! Có đó em. Nam nó cũng ở đây.
N: thật hả anh? Anh ấy đâu anh?
V: A Ư hắn mới đi đâu đó chút nữa sẽ về. Hay em cứ vào đây ngồi chơi chờ chút đi há!
Quay sang Phu, Vũ nói nhỏ:
V: Vào cất chai rượu với bộ bài hộ ta cái!
P: Em thông cảm, phòng tụi anh hơi lộn xộn.
N: Ừ cũng lộn xộn thiệt!
V: À, em uống nước gì để anh lấy cho?(N: Dạ em…)Trời nóng làm chai bia cho mát nhỉ?(N: Dạ em…)Mà thôi đem bia ra mất công thằng kia nó thèm. Thôi em uống bò húc nhé?(N: Dạ em…). Phu ơi lấy cho em lon bò húc mi.
P: Có ngay!Có ngay!Đây bò húc đây!
N: Mấy anh chu đáo quá!
V: Đâu có gì đâu! Em là khách quý mà! Uống đi em!
N: Dạ! Cám ơn mấy anh.(uống) ủa mà sao giống nước thường vậy anh?
P: Đúng rồi! Nước thường đó em. Chỉ có cái lon là bò húc thôi. Uống nước thường nhiều Oxi tốt hơn em à! Uống càng nhiều càng có lợi cho sức khỏe.
V: Anh Phu nói đúng đó em. Nhờ uống nước nhiều hằng ngày mà ảnh có thân hình thon thả như vậy đó, em thấy không?
P: Hả?
N: Thiệt không anh?
P: à ời thật ra anh thường chỉ uống vào cuối tuần thôi, mỗi lần rứa anh làm khoảng 2 chai thôi. Bạn bè nài nỉ lắm thì anh uống thêm vài ly.
V: (suỵt)Trời ui nói tầm bậy tầm bạ không à!
N: Ua anh nói gì em không hiểu?
V: À không có gì đâu em. A mà em tên chi hè?
N: Dạ em tên Nữ. Còn mấy anh?
V: A anh xin tự giới thiệu anh là Vũ, còn anh này là Phu. Tên hai tụi anh hợp nhau lắm em à. Mỗi khi hai đứa ra đường, người ta thấy gọi 2 đứa bọn anh là Vũ Phu đó em.
P: Tên anh mà đi với tên em còn hợp hơn nữa!
N: Hợp thế nào ạ?
P: Anh với em mà đi chung thì gọi là …Vũ Nữ đó em.
V: Trùi ơi, nói lung tung à! Thôi đi chỗ khác dùm tui cái ông nội.
P: Nhưng mà đi đâu?
V: Đi đâu cũng được. À, hay là đi giặt đồ đi. Ta thấy mi để đống quần áo nửa tháng rồi phải không?
P: Mới có mười ba ngày.
V: Đi đi giặt đồ đi! Đi đi!
P: Em ngồi chơi nghe anh đi ra ngoài chút nhé!
N: Dạ!
Phu đi vào cánh gà.
V: em học lớp mấy rồi?
N: Dạ em đang học cấp 3. Còn mấy anh học gì?
V: à tụi anh là sinh viên năm cuối khoa CNTT em à.
N: Anh ơi em nghe nói sinh viên hay thi lại lắm phải hông anh?
V: Ờ thì cũng có vài môn. Không thi lại đâu phải SV em! Người ta thường nói
Trăm năm Kiều vẫn là Kiều
Sinh viên thi lại là điều tất nhiên
Bởi vậy em đừng có ngạc nhiên.
Phu bước vào đứng sau lưng Vũ:
P: Đúng rồi đó em. Ai chứ anh Vũ thì không thi lại đâu. Chỉ có học lại thôi.
V: Trời ơi không lo giặt đồ đi hả ông nội?
P: Thiếu tiền nhà bà chủ cắt nước rồi.
N: có chuyện vậy mấy anh?
V: À không có gì đâu em.
Vũ quay sang Phu
V: Thôi được rồi, mi ngồi đó nhưng đừng có nói bậy nữa nha.
P: Có ghế đâu mà ngồi.
V: Thì đứng đi, ai biểu chậm chân chi.
P: Không có ghế ngồi ta nói bậy à!
V: thôi được rồi! Ghế nè ngồi đi!
N: Sao vậy mấy anh?
V: A tụi anh thương nhau lắm em à! Thấy nó đứng lâu mỏi chân anh nhường cho nó đó chớ.
P: Anh cũng thương nó lắm em à! Nói nhỏ em nghe, nó bị bệnh trĩ ngồi lâu không được, phải đứng mới nói chuyện được.
V: Thôi tui lạy ông ông đừng nói bậy nữa được không?
P : Biết rồi ta nói đàng hoàng nè!

N: Mấy anh có dùng di động không?
P: Có chứ sao không! Sinh viên bây giờ dùng di động là bình thường. Đây coi nè! Đó thấy chưa!
V: Trời ơi mi mua hồi nào mà nhanh vậy Phu? Tiền nhà còn chưa đóng mà! Đâu đưa ta coi.
P: Coi cái gì để yên ta chụp hình em Nữ 1 cái coi nè.
N: Chà anh xài điện thoại xịn hả anh?(P: chứ sao!) Hiệu gì rứa anh?
P: Hiệu hả? A ừm cái loại này người ta kêu là… à gọi là 8088.
V: Trời ơi cái hiệu này nghe quen ghê!
P: Chứ sao!
N: của hãng nào vậy anh?
P: à cái này là của hãng Motobay
V: ủa Motobay là xiếc mà ông nội?
P: Bậy! Xiếc đâu mà xiếc! Motobay là một công ty con của hãng Motorola đó em. Ngoài Motobay ra còn một số công ty con khác chẳng hạn như là Moto nước nè, AjinoMoto nè, vân vân và vân vân.
N: Công nhận mấy học CNTT có khác hiểu biết công nghệ kỹ thuật ghê. Hay anh cho em mượn em gọi cho anh trai em nghe.
P: Anh trai em hả? (ho)
N: Ua anh sao vậy? Uống nước nè anh. Anh bị ho hả?
P: Không! Không có gì đâu em! Không phải anh bị ho mà anh có người gọi. Anh không để chế độ rung. Anh để chế độ ho cho nên mỗi khi có ai gọi tới là anh ho à. Xin lỗi em, anh nghe điện thoại đã. Alô! Ai đó? Không có ai hả? Thôi nhỉ?(cúp máy)
V: Trời đất ai chơi kiểu gì lạ vậy không biết!
P: Ơi thằng nào nhá máy ác ghê!
N: Không có ai hả anh? Vậy anh cho em mượn gọi cho anh trai em chút đi.
P: Ơ mượn hả? Ờ để anh coi đã. Chết rồi em ơi!
N: Ai chết vậy anh?
P: Hết pin! Thôi để anh sạc pin đã nhé!
Phu đi vào trong cánh gà.
N: Chà! Đời sống SV cũng cao quá anh nhỉ?
V: Đâu có đâu em, cũng vất vả lắm chứ! Sáng đi học, trưa về phải ghé mấy nhà hàng rửa chén muốn còng lưng luôn. Chiều thì đi dạy kèm, đạp xe rã chân ấy chứ. Tối thì đánh tiến lên ăn tiền, mỏi tay lắm mới có tiền em à. Khuya thì cổ vũ bóng đá đến khan cổ nói không ra hơi, dễ gì mà thắng được cá độ hả em. Nhưng mà một khi đã làm ra tiền rồi á, chậc chậc, trên cả tuyệt vời. Nói thì dễ, làm mới khó. Nói chung là vất vả lắm!
Phu bước ra.
N: ủa anh sạc xong máy rồi hả anh?
P: à chưa, đợi 1 chút nữa em à? Anh đang sạc ở trong đó.
Nữ và Phu đi vào 2 bên cánh gà.
Cảnh 3: Phu và Vũ
Vũ từ cánh gà đi vào.
V: Bực mình! Xin mở cái van nước thôi mà ngồi giảng đạo cả buổi. Biết vậy hồi trước Huỳnh Đức rủ ở chung phòng tui nhận lời cho rồi. Thiệt tình!
Phía bên kia Phu đi vào, hớt hải:
P: Chết rồi Vũ ơi! Mất hết rồi Vũ ơi!
V: Mất? Mất cái chi?
P: Mất hết rồi! Gia tài ta chỉ có cái đó là đáng giá nhất, vậy mà nó nỡ lòng nào lấy mất. Hu hu!
V: Hả ? Mày mất cái gì mà quý nhất ? Không lẽ…hả? Mày mất thiệt rồi hả Phu?
P: Ư mất rồi!
V: Trời tội nghiệp mày quá! Mà ai lấy của mi vậy?
P: Cái con bé lúc nãy đó.
V: Hả ? Sao nhanh vậy ta? Ta mới đi ra ngoài có 5 phút mà hai đứa bây đã …
P: Đã cái gì? Có làm được gì đâu?
V: Ua sao lúc nãy mi nói mi bị nó lấy mất? Vậy chứ nó lấy cái gì?
P: Cái di động.
V: Hả? Cái 8051 đó hả? Mày thấy chưa, ta đã nói rồi mà. Cái tật dại gái không bỏ được! Thôi mày đừng buồn. Dù sao thì…của đi thay người! Thôi nín đi, nói ta nghe. Cái di động đó bao nhiêu tiền?
P: 15 000
V: 15000 đô ?
P: Không phải, 15 ngàn đồng , ta mới mua ở quán bà Tám béo trước ngõ nè!
V: Trời đất hóa ra dùng di động giả. Vậy mà cũng khóc xối xả. Làm ta sịt mũi nãy giờ theo mi.
P: Không phải, có cái khác đáng giá hơn.
V: Cái gì?
P: Cái xe.
V: Nói mi đừng tự ái nghe. Cái xe của mi cho cũng không ai thèm lấy, có đem bán cũng được 20 ngàn là nhất rồi. Mi tiếc làm chi!
P: Ta nói cái xe máy của mi đó.
V: Hả ? Xe của ta? (òa khóc)
P: Ơi, ta đã nói rồi mà, ai bảo dại gái! Thôi mày đừng buồn. Dù sao thì…của đi thay người!
V: Nó lấy đi lâu chưa ?
P: ờ khoảng 5 phút.
Hai người nhìn nhau: 5 phút xe tự động tắt máy. Đuổi theo!
Cả hai vùng chạy vào cánh gà.